Tô
Đông Pha cũng rất hâm mộ Đạo Phật và ông cũng tự xem mình như một Phât
tử. Ông thường đàm luận thân mật với các thiền sư. Sách Thiền tông lục
có chép một câu chuyện về tánh Ngã mạn của Tô Đông Pha:
Đông
Pha có một thiền sư thân tình là Phật Ấn, ông nầy rất lỗi lạc. Chùa của
Phật Ấn ở bờ tây sông Dương Tử, trong khi nhà của Đông Pha ở bờ phía
đông. Một hôm, Đông Pha đi thuyền sang thăm Phật Ấn, nhưng không có
thiền sư ở nhà. Đông Pha bèn viết lên một miếng giấy mấy chữ có ý bông
đùa: Tô Đông Pha là một Phật tử vĩ đại mà dù có 8 ngọn gió thổi cũng chẳng động được.
Phật Ấn về, thấy tờ giấy của Đông Pha viết như thế, sư mỉm cười và viết thêm: Nhảm nhí ! Những gì mà ông vừa viết chẳng hơn một phát rắm.
Sư
Phật Ấn sai đệ tử đem tờ giấy đó qua trả cho Đông Pha. Tô Đông Pha thấy
thiền sư Phật Ấn lăng mạ mình thì nổi giận, tức tốc đi thuyền qua sông
để hỏi Phật Ấn. Khi Đông Pha qua tới, thấy Phật Ấn liền la lên:
- Ông có quyền gì mà thóa mạ tôi bằng lời lẽ như vậy? Quen biết tôi lâu ngày mà chẳng lẽ ông mù quáng đến thế sao?
Phật Ấn lặng lẽ quan sát họ Tô rồi mỉm cười nói:
-
Tô Đông Pha, một Phật Tữ vĩ đại mà 8 ngọn gió không lay động được, thế
mà giờ đây chỉ một phát rắm cũng đủ thổi ông ta bay qua sông đến tận bờ
bên nầy.
Tô Đông Pha nghe lời nói đó xong thì bất ngờ, đứng sửng khá lâu và tỉnh ngộ.
Đó
là thiền sư Phật Ấn dùng cái mưu chước ấy để thức tỉnh Tô Đông Pha về
cái tánh Ngã mạn của mình, để họ Tô đến gần với giáo lý của Phật.
Về
bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế
gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ
Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1 - Lợi (lợi lộc),2 - Suy (hao tổn),
3 - Hủy (chê bai chỉ trích),
4 - Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5 - Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6 - Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7 - Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8 - Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét